4. Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:BUỔI SÁNG MÙA XUÂN SƯƠNG CHƯA TANTôi đã từng nghĩ rằng,...

Câu hỏi:

4. Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi:

BUỔI SÁNG MÙA XUÂN SƯƠNG CHƯA TAN

Tôi đã từng nghĩ rằng, có viết bao nhiêu dòng, bao nhiêu trang cũng không thể đủ, không thể thoả lòng về niềm yêu mến của tôi đối với cái cây ấy

Lúc tôi mười, hay mười một gì đấy, tôi rất thích ngồi đan ở đầu hồi. Thích lắm. Ngày ấy, len hiểm, mẹ tôi thưởng dỡ những cái áo len cũ, rách, thủng ra, nhặt những đoạn len còn tốt, nối vào để đan lại. Áo, khăn, mũ. Những cái áo len đẹp mặt trước, còn mặt sau, bên trong, thì chỉ chít những cái mối nối đùn lên. Tôi xin mẹ những đoạn len thừa. Ngắn quả không bổ nổi, thì mẹ cho tôi. Tôi tự vót một đôi kim đan. Vớt từ một khúc vầu giả. Bố tôi hay nói, nếu muốn vót tròn thì phải đẽo vuông. Tức là, muốn vót que đũa, hay que đan cũng vậy, thi phải chẻ miếng vầu cho nó vuông đã, vót dễ hơn, nhanh hơn. Vót xong, lấy chính cải phần sợi đã vót ấy, vo lại, nhét cây que đan vào trong, chuốt cho nó nhẫn thin, bóng loáng mới thôi. Xong một đôi que đan, nổi được một đoạn len dài, tôi mang ra ngồi trước hiên nhà. Một đứa bé gái sửa soạn cho một buổi sáng mùa đông ngồi đan hẳn là phải tinh tươm lắm, tôi nghĩ thế. Mà tôi cũng chẳng biết đan gì, chỉ mong được một miếng chứng hai bàn tay, có pha mầu, có vài hoạ tiết, thế là vui lắm rồi. Đầu hồi có một cây mận.

Ngồi đan, và ngắm cây mận. Lúc nào tôi cũng muốn làm hai việc này cùng với nhau.

Trời lạnh, gió tử trong khe núi thổi ra liên tục. Nhưng mà hôm ấy trời có nắng. Một ngày trời nắng hiếm hoi. Tôi ngồi ngay dưới tán cây. Cây mận rất già, da mốc meo, khô khốc. Bố tôi trồng nó xuống trong đúng cải ngày tôi chào đời. Gốc cây mận xả ra từng cục. Có một vết sẹo tròn tròn dưới gốc. Đẩy là chỗ mà tôi hay buộc con chó.

Nắng lên, xiên qua cảnh cây đầy lá non. Những cảnh mận gầy in bóng trên nền sân. Vừa Tết xong. Hoa mận cuối mùa vẫn cổ nở những bông trắng thật là trắng. Nhiều cảnh đã ra quả. Quả non xanh như lá, phấn bọc bên ngoài lại trắng như tuyết.Tôi thích nhất là ngắm cây mận ở lúc mà nó vừa có hoa vừa có quả, những cái lá non xanh mướt như được quệt một lớp mỡ bằng chổi lông gà. Ấy là khi mùa xuân đến. Mùa xuân, cho dù năm nào cũng đến muộn, nhưng luôn luôn kịp để cây mận ra hoa, hoa rụng, còn lại những quả xanh non. Tôi có thể ngồi cả buổi ở hiên nhà, trong cái nắng vàng nhạt ấm áp, gió lạnh vẫn thổi băng qua trước mặt và đẩy tất cả mọi cải lá rụng về phía cuối sân. Mỗi khi một cảnh hoa rơi xuống thì cây mận lại rùng mình một cái, như là nó bị đau. Thấy thương cây mận. Cây mận giống mẹ tôi, phải đổi vẻ đẹp của mình để lấy những đứa con. Lại nghĩ, liệu rồi mình có muốn giống cây mận kia không? Không biết. Lần nào ngồi dưới bóng của nó tôi cũng tự hỏi đi hỏi lại câu đó hàng trăm lần, trong mỗi buổi sáng không có sương mù che phủ, và cây mận tha hồ khoe vẻ đẹp của nó.

Tôi vẫn thế, luôn lẩn thẩn chơi một minh và rất thích những thứ mà tôi nghĩ rằng nó bị bỏ quên. Mấy bông hoa mận, một quả hồng cuối mùa mầu đỏ còn sót lại trên ngọn trong khi mọi cải lá thì đã rụng hết, một tổ chim có mấy con chim non...

Cây mận gầy thật là gầy. Những miếng vỏ giả vỡ ra khiến thân cây đầy vết nứt, giống những vết nứt ở gót chân vào mùa đông. Bọn trẻ chúng tôi ở làng, chân đứa nào cũng nứt toác. Mà cũng nứt. Nhưng gầy thì gầy, cây mận vẫn cho đầy quả.

Tôi ôm cái giỏ đựng đồ đan trước bụng, nhìn chằm chằm lên cây mận.

Nắng chiều vào những hạt sương trong veo ở đầu cảnh làm cho nó sáng lấp lánh. Tôi đã nghĩ, mình cũng sẽ định những hạt sương như thế lên chiếc áo len đầu tiên mà tôi đan được sau này. Chiếc áo của tôi sẽ chẳng giống ai. Có tìm khắp các chợ cũng không có chiếc thứ hai. Tôi sẽ định cả những bông hoa bằng vải nhỏ ti trắng như hoa mận. Tôi sẽ là một bông hoa mận đang nở, trong một buổi sáng mùa xuân sương chưa tan...

Tôi đã lớn lên, từng tuổi một, bên hiên nhà và dưới gốc mận ấy. Cây mận ngày một già, những cảnh dài của nó trùm lên mái nhà. Sau những trận mưa to gió lớn, nó quật vỡ vài viên ngói. Tuổi thơ của tôi đã trôi đi, trôi đi, như một giấc mơ. Một giấc mơ không bao giờ cũ, nằm yên ở đó, và khi nào chạm đến thì thức dậy. Anh cả tôi lấy vợ, anh thử tôi lấy vợ, những đứa cháu tập đi quanh gốc mận, và bố mẹ tôi cũng giả đi bên gốc mận Còn tôi, thì đi lấyCây mận ấy, giả nua và cô đơn, im lim lặng lẽ và khiêm nhường, tận hiến những gì có thể cho cả một gia đình, và cũng chứng kiến những biển động lớn nhất trong một gia đình. Khi tôi xa nhà, quay về, đi qua một khúc quanh, qua một cây cầu nhỏ, còn chưa nhìn thấy hai cánh cửa nhà màu xanh thì đã nhìn thấy ngọn cây mận. Nó vẫn đứng đó, vươn ngọn lên trên mái nhà, và đang vươn lên cao để vẫy chào reo vui. Năm nào cây mận cũng ra hoa, ra quả. Càng già quả càng ít đi, nhưng càng ngon hơn. Giòn tan, ngọt lịm, và tôi luôn nhé hạt mận ra rồi vung tay vứt thật mạnh qua bờ rào. Ngoài đấy là rừng. Rừng đầy những sa nhân, sồi, dẻ, trám, giang, vầu... [...]

Tôi vứt hạt mận ra rừng, và luôn mơ mộng về một khu rừng đầy những cây mận, và cây nào cũng chỉ chút quả.

Năm tôi hai mươi tám tuổi, cây mận cũng hai mươi tám tuổi. Tôi rời nhà đi, cây mận vẫn đứng đó. Mười năm sau đó, bố mẹ tôi cũng rời đi. Cây mận không còn nữa. Nó đã quả giả, nhưng không phải vì nó giả, mà vì cái vị trí nó đứng khiến cho người chủ mới không thể dựng lên một ngôi nhà thật to. Người ta chặt bỏ nó đi.

Tôi muốn khóc lắm. Thật là thế. Tôi đã luôn tin rằng cây mận sẽ nhớ tôi biết bao, giống như tôi luôn nhớ nó. Một cái cây có linh hồn, mong manh, nhạy cảm, tinh tế, và trĩu nặng ân tình. Và vào mùa xuân này, như mấy chục mùa xuân đã trôi đi mất, tôi lại ngồi giữa phố xả và lặng yên nhớ về cái buổi sáng ngồi tỉ mẩn tập đan, và hoa mận thi lả tả rụng, như sương...

a. Hãy chỉ ra những đặc điểm của tản văn được thể hiện trong văn bản Buổi sáng mùa xuân sương chưa tan.

b. Chủ đề văn bản này là gì?

c. Hãy viết một đoạn văn thể hiện suy nghĩ của em về tình cảm đặc biệt giữa tác giả với cây mận.

Câu trả lời:
Người trả lời: GV. Đỗ Hồng Giang
Để trả lời câu hỏi trên, bạn có thể làm như sau:
1. Đầu tiên, đọc kỹ văn bản và tìm hiểu về các đặc điểm của tản văn được thể hiện trong văn bản "Buổi sáng mùa xuân sương chưa tan".
2. Xác định chủ đề của văn bản dựa trên nội dung và suy nghĩ của tác giả về cây mận.
3. Tạo một đoạn văn thể hiện suy nghĩ của bạn về tình cảm đặc biệt giữa tác giả và cây mận bằng cách trả lời các câu hỏi dưới đây:
- Bạn có đồng ý với cách thể hiện tình cảm của tác giả không?
- Tính cảm đặc biệt trong văn bản có phản ánh thực tế trong cuộc sống không?
- Bạn có từng có tình cảm đặc biệt với một đối tượng nào đó giống như tác giả không?
- Tình cảm đó có giúp bạn nhìn nhận việc đối xử với thiên nhiên, cây cỏ, hoa lá một cách khác không?

Viết lại câu trả lời của mình một cách chi tiết và rõ ràng, không quên giải thích các ý kiến và suy nghĩ của bạn. Đảm bảo viết đúng chính tả và ngữ pháp để truyền đạt ý kiến một cách chính xác.
Bình luận (5)

Nguyễn Thị Lý Thi

f. Tôi cảm thấy rất đỗi xúc động và hài lòng khi đọc văn bản này vì nó mang lại cho tôi không gian để suy ngẫm về tình cảm, những kỷ niệm tuổi thơ và tình yêu với thiên nhiên. Tác giả đã thành công trong việc gợi lên những cảm xúc sâu lắng và khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn với cuộc sống xung quanh mình.

Trả lời.

phạm thị ngân

e. Văn bản này thực sự rất đầy cảm xúc và mang lại cho người đọc cái nhìn sâu sắc về lòng bi kịch, sự bất công và tình yêu thương trong cuộc sống. Nó khơi gợi những suy tư về tình cảm với thiên nhiên và sự tôn trọng đối với những điều giản dị nhưng quan trọng trong cuộc sống.

Trả lời.

trần khải

d. Tác giả đã rất tinh tế trong việc miêu tả những chi tiết như cảnh hoa mận, quả mận, tình cảm với cây mận và những ngày thơ ấu của mình. Qua văn bản, tác giả đã truyền đạt được sự hồn nhiên, yêu thương và bi kịch của cuộc sống.

Trả lời.

Trà My Nguyễn Thị

c. Tôi cảm thấy rất ấm áp và biết ơn khi đọc văn bản này vì nó khiến tôi nhớ đến những kỷ niệm tuổi thơ, tình cảm chân thành với cây mận và việc tạo ra những vật liệu thủ công như đan len. Đồng thời, nó cũng nhấn mạnh điều quan trọng về sự kỵ cớ trong cuộc sống và tình yêu thiên nhiên.

Trả lời.

Vũ Tào Ngọc Linh

b. Chủ đề của văn bản này là mối quan hệ đặc biệt giữa tác giả và cây mận, kết hợp với yêu thích đan len, kỷ niệm tuổi thơ và sự tôn trọng đối với thiên nhiên.

Trả lời.
Nhấn vào đây để đánh giá
Thông tin người gửi
0.57774 sec| 2206.633 kb