Câu hỏi 5.Trong bài Tì bà của Bích Khê, hai câu thơ cuối được tác giả viết như sau:Ô! Hay...

Câu hỏi:

Câu hỏi 5. Trong bài Tì bà của Bích Khê, hai câu thơ cuối được tác giả viết như sau:

Ô! Hay buồn vương cây ngô đồng

Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông. 

(Bích Khê, Tinh huyết, Trọng Miên xuất bản, 1939). 

Ở một số bản in về sau, hai câu thơ trên đã có một biến đổi: 

Ô hay buồn vương cây ngô đồng

Vàng rơi! Vàng rơi: Thu mênh mông. 

(Thơ Bích Khê, Sở văn hóa và Thông tin Nghĩa Bình, 1988). 

Xét theo định hướng thực hành tiếng Việt của bài học, theo bạn, nguyên nhân của sự biến đổi trên có thể là gì? Dựa vào bản in bài thơ năm 1939, hãy làm rõ sự sáng tạo trong cách sử dụng từ ngữ của nhà thơ ở điểm này.

Câu trả lời:
Người trả lời: GV. Đỗ Văn Hạnh
Để trả lời câu hỏi trên, bạn có thể làm như sau:
1. Xác định nguyên nhân của sự biến đổi trên: tác giả đã phát hiện ra một nét nghĩa mới trong câu thơ và muốn thể hiện sự chắc chắn, khẳng định hơn.
2. Trong bản in năm 1939, tác giả sử dụng từ ngữ để tạo ra hình ảnh của nỗi buồn mênh mông và sự trở lại của nỗi buồn trong tác giả. Từ "Ô! Hay buồn" gợi lên cảm giác mơ hồ và thương cảm, trong khi "Ô hay buồn" khiến cho nỗi buồn trở nên chắc chắn và rõ ràng hơn.
3. Bản dịch năm 1988 chính là cách để thể hiện sự khẳng định của tác giả đối với nỗi buồn mênh mông của mình, đồng thời tôn trọng và hiểu rõ hơn về ý nghĩa của câu thơ.

Câu trả lời chi tiết và đầy đủ hơn có thể được viết dưới dạng luận điểm phân tích từng từng chi tiết trong câu thơ và so sánh giữa hai bản in để làm rõ hơn về sự biến đổi và sáng tạo của nhà thơ.
Bình luận (0)
Nhấn vào đây để đánh giá
Thông tin người gửi
0.05306 sec| 2240.375 kb