Phân tích sự cảm nhận về thời gian của Xuân Diệu qua đoạn thơ: Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian;
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộng ràng bỗng tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm.
(Trích Vội vàng, Xuân Diệu, Ngữ văn 11, Tập hai, NXB Giáo dục Việt Nam, 2007, tr22-23)
Xin chào mọi người, mình mới tham gia và đang cần sự giúp đỡ để giải đáp một câu hỏi. Có ai có thể dành chút thời gian không?
Các câu trả lời
Câu hỏi Ngữ văn Lớp 11
Câu hỏi Lớp 11
Bạn muốn hỏi điều gì?
Nhà thơ giai thoại với con gió và chim rằng có phải họ cũng cảm thấy lo sợ, hối tiếc trước sự phai tàn của mình và biết rằng thời gian không bao giờ chấp nhận sự bất khả xâm phạm của đời người.
Xuân Diệu diễn tả sự tiếc nuối, bất lực trước sự trôi qua của thời gian và tuổi trẻ, đồng thời thể hiện sự lo lắng khi nhận ra sự phai tàn của mọi thứ trên thế giới.
Đoạn thơ trên thể hiện sự cảm nhận của nhà thơ về thời gian và sự không thể nào giữ lấy tuổi trẻ vĩnh viễn, mà chúng ta chỉ có thể trải qua một lần duy nhất.