Đọc bài thơ sau của Nguyễn Khoa Điềm và trả lời các câu hỏi :
MẸ VÀ QUẢ
Những mùa quả mẹ tôi hái được
Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
Những mùa quả lặn rồi lại mọc
Như mặt trời, khi như mặt trăng
Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
Còn những bí và bầu thì lớn xuống
Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.
Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
Tôi hoảng sợ, ngày bàn tay mẹ mỏi
Mình vẫn còn một thứ quả non xanh.
(Thơ Việt Nam 1945 - 1985, NXB Văn học, Hà Nội, 1985)
Tìm phép điệp trong khổ thơ đầu và phép đối trong khổ thơ thứ hai.
Mọi người thân mến, mình đang cảm thấy bế tắc quá. Bạn nào tốt bụng có thể nhân lúc rảnh rỗi giúp mình với câu hỏi này được không?
Các câu trả lời
Câu hỏi Ngữ văn Lớp 10
Câu hỏi Lớp 10
Bạn muốn hỏi điều gì?
Để tìm phép điệp trong khổ thơ đầu, bạn cần chú ý đến các từ ngữ, câu trúc và ý nghĩa chung của đoạn thơ. Bạn có thể phân tích cách sử dụng từ ngữ để tạo ra hình ảnh và cảm xúc, cũng như phân tích câu trúc để hiểu sự lặp lại hay nhấn mạnh của tác giả. Tiếp theo, để tìm phép đối trong khổ thơ thứ hai, bạn cần so sánh hai khổ thơ, phân tích sự tương phản giữa chúng để tìm ra ý nghĩa sâu xa và tác dụng mà tác giả muốn truyền đạt. Sau khi đã phân tích cẩn thận, bạn có thể viết câu trả lời bằng cách trình bày các phát hiện của mình về phép điệp và phép đối trong từng khổ thơ. Ví dụ câu trả lời:- Phép điệp trong khổ thơ đầu là sự nhấn mạnh vào sự vun trồng, chăm sóc của mẹ cho con cái qua những mùa quả. Điều này có thể thể hiện lòng hiếu thảo, tình mẫu tử và quyết tâm phấn đấu của mẹ.- Phép đối trong khổ thơ thứ hai đưa ra sự tương phản giữa tuổi tác của mẹ và con cái, thể hiện sự hoảng sợ, sự chấp nhận và sự đau buồn về sự già dặn và đợi chờ của mẹ.Hy vọng bạn sẽ có câu trả lời thú vị cho câu hỏi trên!
Phép đối trong khổ thơ thứ hai: Ở khổ thơ thứ hai, Nguyễn Khoa Điềm sử dụng phép từ so sánh, khi so sánh bàn tay mẹ mỏi với quả non xanh để thể hiện sự khác biệt, sự điểm tương do mẹ nuôi dưỡng, chăm sóc con cái.
Phép điệp trong khổ thơ đầu: Trong khổ thơ đầu, Nguyễn Khoa Điềm sử dụng phép từ hửu hoặc phép ảnh hiện, khi so sánh mùa quả với mặt trời và mặt trăng để tạo nên sự so sánh, phong phú, sâu sắc trong bài thơ.